25/06/2016 06:26 GMT+7 | Văn hoá
(Thethaovanhoa.vn) - Hôm nay, 25/6, tại đường sách TP.HCM, sẽ diễn ra buổi giới thiệu tự truyện Cát hay là Ngọc (NXB Phụ nữ) do hai tác giả Hòa Bình và Cỏ chấp bút về cuộc đời của cô gái Bích Ngọc. Số phận nhân vật đầy đau thương khi bị xâm hại tình dục từ nhỏ.
Bìa tự truyện "Cát hay là Ngọc"
Không đêm nào ngủ được
* Mỗi cuốn sách ra đời đều có một số phận, với "Cát hay là Ngọc" có số phận như thế nào khi chị chấp bút?
- Trên thế giới đã có khá nhiều cuốn tự truyện viết về việc bị lạm dụng tình dục từ khi còn nhỏ, nhưng khi các đơn vị xuất bản ấn hành các đầu sách này bằng tiếng Việt thì đối với người đọc Việt Nam, dường như câu chuyện đó nó vẫn ở đâu rất xa, không mấy liên quan đến cuộc sống thật. Nhưng có những thực tế ngầm đang diễn ra vô cùng kinh khủng ở bên dưới những điều tốt đẹp mà mọi người nhìn thấy đang diễn ra hàng ngày, những câu chuyện đó đương nhiên là không bình thường, thậm chí có thể nói là nó cực kỳ kinh khủng và đã được phản ánh khá nhiều trong các tác phẩm điện ảnh, văn học. Tất cả họ đều là xuất phát từ những số phận bi kịch.
Với cuốn tự truyện này, Sandy là một nhân vật có thật, tên đầy đủ của cô ấy là Nguyễn Thị Bích Ngọc, chấp nhận trải lòng mình kể lại câu chuyện đời kinh khủng, bị lạm dụng tình dục từ nhỏ. Tôi biết Bích Ngọc đã lâu nhưng không biết về cuộc đời cô ấy cho đến khi cô ấy mang đời mình đến trải lòng với tôi, và cảm giác đầu tiên là sốc, sau đó là mất ngủ nhiều ngày liền, chúng tôi thường xuyên trăn trở không ngủ được trong suốt quá trình chấp bút.
Sandy từng tự sự với tôi rằng suốt từ khi câu chuyện không may ập đến với cuộc đời cô ấy, cả hai mươi năm nay, hầu như không đêm nào cô ấy ngủ được. Ban ngày bận rộn công việc thì có thể quên đi nhưng cứ tối đến thì nỗi đau lại ùa về, khiến cô ấy ngạt thở.
Sandy không thể thoát khỏi được cảm giác kinh sợ đối với đàn ông, ngay cả khi họ không làm gì cô ấy, hoặc chỉ tiếp xúc với cô ấy trong công việc. Mặc dù biết rõ như vậy là không phải nhưng Sandy không thể thoát khỏi những ám ảnh quá khứ đau buồn.
Vậy nên tôi ủng hộ Sandy - Bích Ngọc kể lại câu chuyện thật của đời mình. Có thể nhiều người sẽ không hiểu và sẽ có ý kiến trái chiều bởi vì tâm lý phổ biến của người Việt là chưa thông cảm với những hoàn cảnh tương tự, nhưng chúng tôi vẫn tin rằng xã hội hiện nay sẽ có nhiều người mang tâm thế hiểu và chia sẻ hơn với các nạn nhân. Dù sao đi nữa, đối với cá nhân Sandy thì đây có thể là cách đối diện thẳng thắn với sự thật để rồi đóng lại cánh cửa quá khứ, hy vọng hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn.
* Là người hiểu nhân vật của mình, từ cuộc đời của Ngọc, chị muốn gửi thông điệp gì đến người đọc?
- Với cuốn tự truyện chấp nhận kể lại câu chuyện thật đau đớn và ngập trong nước mắt Cát hay là Ngọc, Sandy chấp nhận thà tự giết chết chính mình, nhưng không chấp nhận chung sống thêm nữa với quá khứ đau đớn đó, nên mọi người sẽ không chỉ mất ngủ sau khi đọc cuốn sách, hoặc thương cảm với số phận éo le của Sandy – Bích Ngọc mà sẽ còn nhận được nhiều hơn thế.
Tôi nghĩ xã hội đang rất cần những cảnh báo đủ mạnh về hiện trạng tệ nạn xã hội nóng bỏng đã diễn ra, đang tiếp tục mỗi lúc một kinh khủng hơn. Đặc biệt là bị lạm dụng bởi chính người thân trong gia đình, nó cho thấy đạo đức đã đi xuống đến mức không thể chấp nhận được. Chúng tôi đã tiếp xúc với nhiều hồ sơ tại các tòa án, có những người cha đẻ đã hại đời cả 2 - 3 đứa con gái ruột của mình, đó là những số phận cực kỳ thê thảm, nên chăng cần một người nói thật đầu tiên, rồi sau đó có thể là những tiếng nói thật lòng khác hoặc những sự chung tay, góp sức để kêu gọi sự thức tỉnh của lương tâm.
Từ trái quá: tác giả Cỏ, Hòa Bình và nhân vật Bích Ngọc. Ảnh: Minh Tuệ
Sự thật quá trần trụi
* Đã in 6 đầu sách, tại sao chị chị chọn viết chung cuốn này với một bạn sinh viên có tên là Cỏ?
- Tôi nghĩ là mọi thứ trên đời này đều có những mối duyên. Tôi – Sandy – Cỏ là những con người ở rất xa nhau về vị trí địa lý nhưng đến một ngày đủ duyên thì bỗng nhiên chúng tôi đã gặp nhau tại một điểm chung. Điểm chung đó có sự thương cảm đối với một thân phận đau đớn mà tôi cho rằng với lương tri của một người viết thì nếu đã biết đến thì sẽ khó mà bỏ mặc cô ấy.
Tôi biết Sandy lần đầu là gặp nhau tại sự kiện đón chàng trai không tay không chân Nick Vujicic đến Việt Nam lần đầu tiên, năm 2012. Hồi đó Sandy - lúc này còn là Bích Ngọc - có tham gia một phần công việc trong một số sự kiện diễn ra tại TP HCM, còn tôi là Phó BTC chương trình này. Sau đó, chúng tôi cũng có gặp nhau rồi lại đứt đoạn, như trong cuốn tự truyện kể lại, có những lúc cô ấy đã định chấm dứt tất cả mọi liên hệ cũ, cho đến khi Sandy trở về từ Thái Lan.
Trong những lúc đen tối nhất, Sandy có người bạn tâm sự đầu tiên là Cỏ, nhưng cho đến khi thật sự mong muốn kể lại câu chuyện này và mang nó tới cho mọi người đã đủ chín, thì Sandy mới dám cầm bản sơ thảo đó đến gặp tôi. Sau các cuộc họp chung cả nhóm, chúng tôi đã cùng cân nhắc, xem xét, và cùng quyết định thay đổi lại nhiều thứ để câu chuyện đảm bảo đạt được tính văn học cần thiết của một cuốn sách, cấu trúc lại một cách mạch lạc hơn, đặt lại tên sách, tên nhân vật, cắt bỏ đi một số phần không cần thiết và viết tiếp những chương trong cuộc sống còn ẩn kín của Sandy...
* Và chị đã nhận lời...
- Tôi nhận lời giúp Sandy – Bích Ngọc, vì như trên đã nói, khi cô ấy tin cậy gửi gắm câu chuyện của cả cuộc đời mình, thì đối với một số phận đáng thương như thế, tôi không thể quay lưng bỏ cô ấy, để mặc cho cô ấy loay hoay trong những sự khó khăn mà khó tìm ra lối thoát. Nếu kể lại câu chuyện không đúng cách chắc chắn mọi người không nghe, thậm chí có thể còn làm hại thêm nữa đến cuộc đời cô ấy. Cỏ - tuy còn rất trẻ nhưng lại là một gương mặt có nhiều tố chất sáng tạo rất độc đáo và chúng tôi yêu thương nhau như nhà có 3 chị em gái. Sandy từ nhỏ tới lớn hầu như không được hưởng hơi ấm của tình thân, nên chúng tôi rất vui được trở thành những người thân của cô ấy.
* Chi tiết nào trong cuộc đời nhân vật khiến một người phụ nữ như chị bị ám ảnh sau khi viết xong chữ cuối cùng trong sách?
- Những chi tiết ám ảnh nhất khiến tôi thấy đau đớn nhất rất tiếc là tôi lại phải chấp nhận bỏ ra khỏi cuốn sách. Bởi vì nó quá trần trụi, quá kinh khủng nên có thể bạn đọc cũng sẽ không chấp nhận tin nổi sự thật này.
Mọi người cũng thấy trường hợp tương tự là phim Sói già phố Wall đã bị phản ứng như thế nào khi phản ánh sự thật quá trần trụi. Nhưng hình ảnh xuyên suốt ấn tượng nhất mà tôi thấy nó cũng rất giống với nhân vật chính, là bông hoa xương rồng đỏ. Sandy thích loài hoa này, cũng như cuộc đời của cô ấy, dù đau đớn nhưng sức sống mãnh liệt vẫn đưa cô ấy vươn lên và chúng tôi tin rằng cuộc đời sẽ nở hoa với cô ấy.
Hoàng Nhân(thực hiện)
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất