Phép màu của Leverkusen

20/05/2024 09:45 GMT+7 | Đức

Năm 2002, Leverkusen đã về nhì trong cả 3 giải đấu quan trọng nhất mùa: Bundesliga, Cúp Quốc gia Đức (thua Dortmund) và Champions League (có lẽ cổ động viên Leverkusen nào cũng nhớ cú vô-lê kinh điển của Zinedine Zidane). Từ đó, họ có biệt danh "Neverkusen. Trong một mùa giải trăm năm có một, tập thể đầy tài năng ấy đã vấp ngã đúng vào thời điểm quan trọng nhất.

Phép màu của Leverkusen

1. Thomas Brdaric chơi cho Leverkusen từ năm 1999 đến 2004. Anh ra sân trong trận chung kết Champions League 2002 tại Hampden Park. Sau khi treo giày, anh làm HLV ở khắp nơi trên thế giới, từ Đức, Ấn Độ, Albania và gần nhất là Kuwait - nhưng vẫn sống tại vùng Bắc Rhine Westphalia. Trên hết, anh không bao giờ quên được cú "ăn ba" thất bại ấy.

"2002 trôi qua rất lâu rồi"- Anh nói với The Athletic. "Đó là quãng thời gian tuyệt vời, nhưng không có danh hiệu. Tất nhiên, chúng tôi vô cùng thất vọng khi trắng tay. Chúng tôi gặp rất nhiều rắc rối với chấn thương và nếu tôi phải so sánh với đội hiện tại, đó là một trong những điểm khác biệt - họ có nhiều lựa chọn hơn ở mỗi vị trí. Tất cả các cầu thủ đều đóng góp đúng lúc, mỗi khi có cơ hội ra sân. Không quan trọng họ đá chính hay trên ghế dự bị".

Nhưng rất khác với Leverkusen khi ấy có hàng loạt những tài năng đang được các ông lớn châu Âu nhòm ngó, Leverkusen của hiện tại là tập hợp của những người vô danh và các cầu thủ đang muốn vực lại sự nghiệp xuống dốc. Alex Grimaldo chuyển đến với giá chuyển nhượng 0 đồng. Granit Xhaka bỏ lại những mùa giải thất vọng cùng Arsenal để làm lại ở Đức, nơi anh từng chơi cho Glabach từ 2012 – 2016.

Nathan Tella hồi sinh ở Leverkusen, sau khi trôi dạt qua Burnley đá giải hạng Nhất Anh dưới dạng cho mượn từ Southampton. Amine Adli và Josip Stanisic đã xuất hiện vào đúng thời điểm cần thiết, dù với hầu hết các đội bóng hàng đầu châu Âu, họ chỉ là những cái tên hạng hai. Patrik Schick đã hồi phục từ chấn thương dài hạn đúng lúc để bù đắp cho việc thiếu vắng Boniface. 

Phép màu của Leverkusen - Ảnh 2.

Leverkusen đã bắt đầu mùa giải từ một con số 0, và kết thúc mùa bóng, họ có tất cả.

Đội ngũ này được dẫn dắt bởi Xabi Alonso, người cầm đội ở một hạng đấu cao nhất lần đầu trong sự nghiệp, sau bốn năm dẫn dắt Real Sociedad B. Và quang cảnh vĩ đại của đội bóng đã giành chức vô địch Bundesliga đầu tiên trong 120 năm lịch sử với đám đông tràn xuống sân, đã bắt đầu một cách buồn tẻ và quạnh quẽ: Mùa giải của Leverkusen bắt đầu ở dãy Alps (Áo), trong một giai đoạn tập huấn khắc nghiệt giữa núi rừng. Trong không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng bóng và tiếng gầm lên chỉ đạo của Xabi Alonso.

The Athletic mô tả: "Những ngày đó là những ngày khó khăn, gian khổ. Khi kết thúc buổi tập, các cầu thủ sẽ đi bộ trở lại nơi ở, băng qua một con đường quê, với đôi chân mệt mỏi, leo lên một khách sạn ở lưng chừng mây. Với tinh thần đồng đội nghiêm túc và sự tập trung cao độ".

2. Nghe có vẻ quá đơn giản để giải thích một mùa giải phi thường chưa từng thấy trong lịch sử, và điều đáng ngạc nhiên hơn là, đây không chỉ là một chức vô địch kiểu ăn may hay thiếu phong cách. Leverkusen đã trở thành đội bóng Đức đầu tiên bất bại trong suốt một mùa giải Bundesliga sau khi đánh bại Augsburg với tỷ số 2-1 vào hôm thứ Bảy. Họ kết thúc mùa giải với 90 điểm, và chỉ có nhà vô địch mùa giải 2012-2013 Bayern Munich ghi được nhiều điểm hơn thế (91) trong kỷ nguyên Bundesliga.

Đội bóng của Xabi Alonso đã xác lập một phong cách không lẫn vào đâu được, kết hợp giữa tính thẩm mỹ, tính đồng đội và sự hiệu quả. Chỉ cần thắng nốt hai trận chung kết Europa League và Cúp Quốc gia Đức, họ sẽ làm nên một mùa giải vô tiền khoáng hậu.

Bạn hãy lắp ghép các mảnh thông tin tập hợp ở trên để thấy rằng đôi khi, chúng ta cũng nhìn thấy những phép màu thực sự trong bóng đá, như Leverkusen: Bắt đầu mùa bóng với kỳ vọng bằng 0, tập hợp một đội ngũ vô danh lại, và mời một HLV có lý lịch trống trơn, chỉ khát khao xây dựng một phong cách. Trên vai tập thể ấy là một lịch sử nặng nề, với ký ức bám theo hai thập niên về một tính cách thảm hại: Rất dễ trượt chân trước cửa thiên đường.

3. Vào đêm mà Leverkusen đăng quang, tôi đã thực sự chìm đắm vào một bầu không khí ăn mừng, thứ mà nhiều năm theo dõi bóng đá, không ít người đã đánh mất cảm xúc ấy khi theo dõi bóng đá qua truyền hình. Vì ta cảm thấy mọi thứ cứ xa vời làm sao: Các đội bóng giành chiến thắng sẽ là các CLB vung tiền mạnh nhất, lên các mục tiêu chuyển nhượng đắt đỏ nhất, mời HLV lương cao, danh tiếng nhất.

Leverkusen làm cho chúng ta cảm thấy rằng bất cứ điều gì trong cuộc sống này cũng khả thi, cũng là nằm trong tầm tay. Chúng ta đều có thể bất bại, vào một thời điểm nào đó, lắm chứ, dù bắt đầu chẳng với điều gì cả. Chỉ với niềm tin vào một điều kỳ diệu.

Phạm An

Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm