(TT&VH Online) - Hắn có một blog trên trang Yahoo lập từ đầu năm 2007. Nhưng đã khá lâu hắn bỏ hoang blog đó vì hình như chưa rành lắm cái thú vui chơi trên mạng này của lứa teenage nên chưa ham. Bỗng một ngày mới đây, hắn như bừng ngộ.
Cảnh trong phim do Quang Lập biên kịch |
Hắn tự hỏi: “Vì sao blog?”. Và hắn tâm sự: “Thực sự hiện nay mình không có thời gian để đu đưa với đời, nhưng hồi này sao hay nhớ về quá vãng quá. Đã bỏ blog gần một năm bỗng nhiên quay lại, quyết tâm một ngày có một bài, một mảnh ký ức. Sau này khi không viết được nữa thì có bạn bè, con cái, học trò sẽ tập hợp lại, in thành một tập gọi là hồi ký vậy. Mình nhớ đâu viết đó, không cần làm văn, thậm chí ngữ pháp cũng không thèm chấp. Viết bất kỳ chuyện gì chợt nhớ, chợt thấy, chợt ngẫm ra, bất chấp sâu hay nông, thô hay tinh, tục hay thanh. Đọc một vài blog của một vài người nổi tiếng, thấy nói phét nhiều hơn nói thật, loanh quanh để đánh bóng mình, ghét. Mình nghĩ blog là cái để chống stress, tâm sự với đời để giải tỏa ẩn ức, thế thôi. Vậy việc gì phải nói phét?”. Sau lời tâm sự ẩn chứa một “tuyên ngôn” như thế, hắn bắt đầu tuôn ào ạt một ngày một entry về đủ chuyện hắn đã trải đã biết, về đủ người hắn đã gặp đã quen, trong cuộc đời mới hơn nửa thế kỷ một chút của hắn. Lập tức blog Nguyễn Quang Lập tăng vọt số lượng người truy cập, đông nhất là lớp trẻ.
Phải nói hắn viết có giọng, cái giọng văn trời phú như chỉ cho riêng hắn, hắn lại biết cách kể chuyện, nên đọc từng entry hắn viết theo mạch “hồi ký” này thấy ra nhiều chuyện đời, nhiều mặt người. Trong số các entry hắn viết vừa qua, xôm trò nhất là mấy cái hắn đề “Bạn văn” và đánh số thứ tự theo ngày tháng viết. Những văn nhân thi sĩ hắn viết là đã có cái cho hắn nhớ như những đường nét, dấu vết, đặc điểm trên bức chân dung hắn vẽ ra, dù họ là những người hắn thân thiết gần gũi hiểu sâu hay là những người hắn chỉ mới gặp gỡ, trò chuyện đôi ba lần, khi gần khi xa. Hắn khắc họa tính cách họ cực hay, cực giỏi, chỉ vài ba nét chấm phá, vài ba câu cửa miệng, vài ba chi tiết, thế là hắn đã đóng đinh được đương sự vào cuộc chơi của hắn. Tiên sư thằng Lập, chúa thật! - đã có người không kìm được cơn khoái khi đọc hắn mà thốt lên vậy.
Nguyễn Quang Lập viết Blog |
Nhưng bạn văn cũng là người, cũng có người thế này thế khác, cũng có người không coi blog là chiếu rượu như hắn, không đọc các entry của hắn như đọc chơi một đoạn văn, như xem một chân dung nghệ thuật. Thế là hắn suýt phải ra tòa do một bạn văn kiện tụng vì entry “Bạn văn 3”. Câu chuyện tưởng căng thẳng rồi đã được giải tỏa giữa hai bên. Nhưng mà cú đó khiến hắn chờn, hắn nghĩ đi nghĩ lại đôi hồi, hắn gỡ bỏ cái entry phát hỏa ấy xuống, hắn ngẫm ra thế giới blog cũng không đơn giản, dễ chịu, hắn đâm ra chừng mực hơn. Cộng đồng blog thấy thế đâm buồn, và đâm lo.
Từ chuyện chẳng phải rủi ro này của hắn, tôi nghĩ đến cái thể loại chân dung văn học của ta lâu nay. Mặc nhiên mọi người cứ nghĩ vẽ chân dung là phải đẹp, phải trịnh trọng, đàng hoàng, mà cốt yếu của chân dung là phải thật, phải chân thật thì lại bị lờ đi. Lập đã chẳng nói rõ điều này trong cái entry tôi dẫn ở đầu bài còn gì! Hắn còn một lần nhắc đến khi nói về nhà thơ Xuân Sách, tác giả của tập thơ Chân dung nhà văn nổi tiếng một dạo. Khi Xuân Sách qua đời ngay ở Hà Nội mà đám ma như không có nhà văn nào đến dự, hắn buồn, hắn viết entry: “Sao không nhà văn nào đến nhỉ? Anh Sách sống đôn hậu, thủy chung, người ta chỉ làm phiền anh thôi chứ anh có làm phiền ai bao giờ. Hay là tại anh viết hồi ký, viết thơ chân dung đúng quá, hay quá, đau quá mà người ta ghét? Mình nghĩ phàm là nhà văn, được Xuân sách bôi xấu là vinh dự, sao lại ghét anh”.
Thế giới mạng đang mở ra những vùng trời mới cho các nhà văn, mời gọi và thách thức họ sáng tạo văn chương trên hành tinh số. Nguyễn Quang Lập cũng như một số nhà văn khác lập website, blog, là đã dấn thân, nhập cuộc. Với Lập, tôi tin hắn ở cuộc chơi mạng này sẽ lại thành công. Mà không phải “sẽ”, hắn đang thành công, với những entry viết sinh động và sâu sắc về chuyện văn, chuyện đời. Hắn còn nhiều việc phải lo toan, nào công ty sản xuất kịch bản Scrypts, nào cuốn tiểu thuyết Tình cát dở dang bao nhiêu năm, nào những sáng tác cho sân khấu. Với blog, tôi tin hắn sẽ không bỏ cuộc, sẽ vẫn viết như một cách sáng tác mới, dù vừa rồi hắn tuyên bố chuyển mức viết một entry từ hàng ngày sang hàng tuần. Mà hắn gõ máy tính là chỉ bằng cái bàn tay còn lành sau vụ tai nạn năm nào. Bức ảnh chụp đây là hắn đang ngồi ở máy tính nhà tôi trong đêm chờ xem chung kết EURO 2008 viết entry Nhớ Tân Huyền.
Hãy đợi đấy, những hồi ức Nguyễn Quang Lập từ blog sang giấy!
Phạm Xuân Nguyên