24/04/2015 06:44 GMT+7 | Trong nước
(Thethaovanhoa.vn) - Để có thể móc túi ai đó thành công, người ta hiển nhiên phải biết tới “kỹ năng hai ngón”. Với phóng viên Kevin Beirne của tờ Financial Times (Anh), việc được “gã móc túi trung thực nhất” James Freedman truyền kinh nghiệm đã để lại cho anh những ấn tượng khó phai.
Beirne mới viết về cuộc tiếp xúc với Freedman tại London trong tháng 3 vừa qua. Thể thao & Văn hóa xin được giới thiệu với độc giả bài viết thú vị này.
Không thể đề phòng, dù đã biết trước
“Tôi gặp Freedman và học trò của anh là nam diễn viên Harry Eden trong một ngày lạnh giá ở London. Khi chúng tôi đứng dưới bóng cầu Southwark, tôi thấy Freedman hà hơi ấm để giữ ấm đôi tay – đã được người nghệ sĩ này bảo hiểm với giá 1 triệu bảng Anh.
Freedman là một bậc thầy về nghệ thuật móc túi và kinh nghiệm của anh đã khiến nhiều người cầu cạnh xin giúp đỡ, từ đạo diễn Roman Polanski tới Cảnh sát Anh. Các lực lượng bảo vệ pháp luật cần Freedman tư vấn để chống lại nạn móc túi. Trong khi đó Polanski cần Freedman dạy Eden kỹ thuật móc túi để diễn thật đạt vai Artful Dodger trong phim Oliver Twist.
Giờ tôi hy vọng Freedman có thể dạy mình các kỹ thuật ấy chỉ trong 1 ngày.
Trước khi chúng tôi bắt đầu buổi học, Freedman hỏi rằng có gì trong túi tôi. Nghe thế, tôi bèn cho anh xem những thứ có trong túi áo mình, rồi để mọi thứ về vị trí ban đầu. Chỉ tới khi anh chỉ cho tôi cách lấy món đồ đầu tiên, tôi mới nhận ra rằng tất cả các món đồ đã biến mất hết khỏi túi mình.
Freedman tự gọi bản thân là “gã móc túi trung thực nhất mà bạn từng gặp”, nói rằng anh luôn trả lại các món đồ mà mình đã “đánh cắp” và không bao giờ lấy thứ gì đó trước khi cảnh báo người khác về hành động của mình.
Anh đã quan tâm tới kỹ thuật móc túi, sau những lần bị bạn lấy trộm bút từ năm lên 10 tuổi. Thường thì anh trò chuyện với những kẻ móc túi đã bị bắt để học “chiêu” của họ. Nhưng anh cũng có các phương thức học kinh nghiệm khác.
“Tôi bí mật ghi hình hoạt động móc túi trên phố và phân tích xem họ đã làm thế ra sao” – anh chia sẻ - “Tôi yêu thích sự đơn giản đến đẹp đẽ trong các phương thức móc túi mà họ nghĩ ra. Xin đừng hiểu lầm, tôi không ngưỡng mộ hành động phạm tội của họ mà chỉ thấy nể với kỹ thuật mà họ đã sử dụng”.
Sau khi được Freedman hướng dẫn, tôi bắt đầu thử thực hành. Tôi tìm cách lấy ví khỏi túi sau Eden khi anh bước ngang qua. Thật đơn giản, tôi nghĩ. Nhưng thực tế không phải vậy. Tôi đã hết thời gian trong lần thử móc túi đầu tiên. Trong lần thứ 2, tôi đã nắm được cái ví, nhưng không chặt. Phải tới lần thứ 3, tôi mới lùa được tay vào trong túi quần Eden và lựa theo chuyển động của anh để lấy cái ví ra. Ngay cả khi đây chỉ là một màn diễn, tôi vẫn có cảm giác rất sai trái.
Đánh lạc hướng để khiến nạn nhân sập bẫy
Trong bài học mà Freedman dạy, anh nhấn mạnh rằng tôi cần đánh lạc hướng sự chú ý của Eden, khiến nạn nhân không để ý tới việc tay tôi đang mò mẫm trong túi quần của anh ấy. Phương thức đánh lạc hướng dễ nhất là tạo ra sự tiếp xúc tại khu vực khác trên cơ thể nạn nhân. Ví dụ thông qua việc va vào vai ai đó, bạn có thể khiến họ không còn chú ý tới những nơi đang để các món đồ giá trị.
Khi tôi hỏi rằng dân móc túi thường hay hoạt động ở các điểm nóng nào, Freedman trả lời rằng đó là các điểm hút du khách. Đó có thể là tháp đồng hồ Big Ben tại London hay tháp Eiffel ở Paris, nơi người ta đang hướng sự chú ý lên cao, xa khỏi đồ đạc và tài sản của họ. Freedman cũng nói rằng nhiều kẻ móc túi thường học động gần các tấm biển cảnh báo về nạn móc túi. Điều nghiệt ngã là khi đọc các biển cảnh báo ấy, người ta thường kiểm tra túi của mình và vô tình khiến những kẻ móc túi, vẫn lặng lẽ theo dõi họ từ lâu, biết các tài sản giá trị đang nằm ở đâu.
Freedman nói rằng Học kỹ năng móc túi không có nghĩa bạn sẽ được bảo vệ khỏi cánh móc túi vì chúng luôn thay đổi và nghĩ ra các phương thức tấn công mới. Nhưng khi đã hiểu được yếu tố tâm lý có trong hoạt động móc túi, khi đã có thể suy nghĩ giống những kẻ xấu, bạn sẽ khó thành nạn nhân hơn.
Trong chương trình biểu diễn của mình mang tên Man of Steal, Freedman thường giúp khán giả nhìn thấy vẻ đẹp của nghệ thuật móc túi. Quả thực, khi bạn chứng kiến cách Freedman dễ dàng sờ vào túi ai đó và lấy thứ mình muốn, hay lén xỏ một chiếc nhẫn vào ngón tay ai đó một cách khéo lẽo, bạn sẽ hiểu ra vì sao anh gọi móc túi là nghệ thuật.
Trở lại cây cầu, Freedman cho tôi thấy sự lợi hại của việc đi móc túi cùng 1 kẻ hỗ trợ. Anh ấy chặn đường Eden bằng cách đột ngột dừng lại; tôi theo sát cả hai và khi thấy thế đã nhanh tay sờ vào túi quần Eden lúc va vào người anh.
Freedman nói rằng chiến thuật này xuất hiện phổ biến ở các ga tàu, xe. Một kẻ móc túi sẽ tìm cách để các nạn nhân dồn đống vào điểm nào đó và để cộng sự của gã thoải mái lấy đồ của nạn nhân.
Bài học cuối cùng trong ngày tôi nhận được là về những chiếc đồng hồ. Freedman để tôi đeo đồng hồ, trước khi lấy nó ra khỏi tay tôi một cách vô cùng dễ dàng. Đặt tay lên trên cái đồng hồ, anh dùng ngón giữa của bàn tay để tháo khóa dây đồng hồ. Tiếp đó anh nhấc cả cái đồng hồ đi chỉ trong nháy mắt.
Điều kỳ lạ là ngay cả khi Freedman đã lấy chiếc đồng hồ đi, tôi vẫn có cảm giác giống như nó đang ở yên trên cổ tay mình vậy. “Có một dạng ghi nhớ hoạt động cơ bắp nhất định” - Freedman giải thích – “Trong một buổi trình diễn, khi tôi lấy đi cái đồng hồ hoặc cái nhẫn khỏi tay một quý cô nào đó, họ có thể nhìn vào tay mình, nhưng vẫn chưa nhận ra việc đã mất đồ”.
Nhưng lợi thế lớn nhất mà những kẻ móc túi có được là việc chẳng mấy người nghĩ có ngày họ sẽ trở thành nạn nhân. “Người ta luôn hỏi rằng liệu một kẻ như tôi có thể bị ai đó móc túi” – Freedman chia sẻ - “Và câu trả lời là có, nếu như kẻ đó là người có kỹ năng tốt”.
Tường Linh (Theo FT)
Thể thao & Văn hóa
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất