12/03/2025 13:10 GMT+7 | Bóng đá Việt
Đội tuyển Việt Nam không có Nguyễn Xuân Son sẽ như thế nào? Chúng ta sẽ đợi ít thời gian nữa sẽ biết ngay, khi đội tuyển bắt đầu những trận đấu đầu tiên kể từ sau ASEAN Cup 2024. Nhưng một V-League không có Rafaelson thì đã rõ. Buồn tẻ, thực dụng, nhiều tranh cãi…
Dù đây có thể sẽ là một trong những mùa giải hấp dẫn, kịch tính nhất từ trước đến nay, khi mà sau 2/3 chặng đường, cuộc đua vô địch vẫn khó lường với các đội bóng có năng lực và tham vọng tốt nhất hiện vẫn còn trên đường đua, nhưng V-League đang đối diện với một thực tế đầy lo ngại khi lượng khán giả trung bình vẫn có xu hướng giảm tiếp sau 3 mùa gần nhất.
Tất nhiên là chưa thể kết luận được gì, vì còn đến 10 vòng đấu nữa, nhưng nếu đây sẽ là mùa giải có lượng khán giả thấp nhất tính từ mùa 2013-2014 (dưới 4.500 người/trận) thì cũng không khiến ai bất ngờ.
Ngay cả cú hích từ chức vô địch Đông Nam Á của đội tuyển quốc gia cũng không tác động đến các sân bóng V-League. 5 vòng gần nhất cũng chỉ loanh quanh mốc 5.000 người/trận nên tổng chung là không cải thiện.
Một vài trận đấu đã chạm đến cột mốc 1.000 người/trận, tức là ngang với giải hạng Nhất. Nguyên nhân thì nhiều, nhưng tựu trung vẫn là chất lượng thi đấu của V-League vẫn chưa có chuyển biến khác biệt. Ví dụ như số bàn thắng trung bình của giải hiện chỉ hơn 2 bàn/trận, một con số cho thấy V-League không phải là ưa chuộng lối chơi tấn công, cống hiến.
Sau khi Rafaelson trở thành Xuân Son, V-League không còn ngoại binh nào xuất sắc như vậy. Ảnh: Hoàng Linh
Sự thận trọng, các toan tính thực dụng vẫn là tồn tại khiến V-League đánh mất sự thiện cảm của người xem. Đứng đầu bảng xếp hạng hiện nay là đương kim vô địch Nam Định nhưng họ chỉ ghi được 28 bàn thắng sau 16 trận. Con số này còn chưa bằng một mình Rafaelson – Nguyễn Xuân Son ghi ở mùa giải trước. Mà số bàn của Nam Định là đã bao gồm 7 pha lập công của Xuân Son trước khi anh chấn thương.
Thế nhưng, dù Nam Định không có Xuân Son thì những đội sở hữu nhiều tuyển thủ quốc gia như Hà Nội, CAHN, Thể Công Viettel còn ghi ít bàn hơn cả họ. Nếu chúng ta xem bàn thắng là đặc điểm quan trọng của những trận đấu có tính chất cạnh tranh, là phẩm chất cần thiết của một lối chơi cống hiến, thì câu trả lời là V-League quá thực dụng và đang giảm sút ghê gớm về năng lực trình diễn.
Cứ lấy danh sách Vua phá lưới làm ví dụ. Nguyễn Tiến Linh đang dẫn đầu với 10 bàn thắng, sau anh thì vẫn là các chân sút ngoại, nhưng số lượng bàn rất khiêm tốn. Hai cầu thủ ngoại của CAHN là Alan và Leonardo Atur xếp nhì bảng với cùng 8 bàn. Điều này cho thấy chất lượng ngoại binh của V-League khá kém, không còn là chỗ dựa cho tham vọng của các CLB. Vì lẽ đó, mà CAHN hiện đang xếp thứ 6, chỉ ghi được 23 bàn và kiếm về 5 chiến thắng trong khi hòa đến 7.
Rafaelson – Nguyễn Xuân Son có lẽ là một trường hợp đặc biệt, một tình huống may mắn cho cả V-League lẫn đội tuyển. Nghĩa là sự xuất sắc của Xuân Son không khỏa lấp được thực trạng đáng buồn của V-League: chất lượng chuyên môn đang đi xuống và sự thực dụng thì tăng lên.
Tâm lý "sợ thua" lấn át tất cả, khiến người ta "soi" các lỗi của trọng tài và làm các trận đấu bị gián đoạn liên tục. Điều này cũng giải thích vì sao số trận kết thúc với tỷ số hòa lại chiếm đến 55%. Trong đó, đội Hà Tĩnh có đến 12 trận hòa, chỉ ghi được 14 bàn bởi 7 trận hòa với tỷ số 1-1, 4 trận hòa tỷ số 0-0…
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất