Người hùng Maxi Lopez: Vị cứu tinh trong đêm của giấc mơ

13/02/2012 14:10 GMT+7 | AC Milan

(TT&VH) - Như Napoleon cầm cờ nước Pháp trên cầu Arcole khi trận đánh gần như đã thua, như một người sĩ quan Italia liều mình cầm cờ leo lên chiến lũy của quân Áo trong chiến tranh thống nhất nước Ý lúc thất bại đã cận kề, Maxi Lopez đã đưa Milan đến chiến thắng trong một câu chuyện cổ tích mà anh từng mơ, khi số phận mỉm cười với anh một cách trìu mến nhất.

Người được Milan đưa về từ Catania ấy chỉ là lựa chọn tình thế của đội bóng trong thương vụ Tevez. Anh đến ở Milano trong một khách sạn, chờ đợi một cách buồn bã nhưng kiên nhẫn những ngày thương lượng của Milan với Man City trôi qua, trong khi Galliani nói nước đôi, rằng “đằng nào Milan cũng sẽ có anh vào tháng 7/2012”. Điều đó có nghĩa, rằng nếu Tevez đến Milan, thì Maxi sẽ trở lại Catania, hoặc sẽ ngồi khán đài San Siro và sống một cách lay lắt trong khách sạn trong nửa năm, ở tuổi 27, tuổi đẹp nhất trong đời của một cầu thủ? Một ngôi sao có đẳng cấp chắc chắn không chấp nhận cách đối xử ấy. Anh không phải nhân vật Viktor Navorski (Tom Hanks đóng) trong “The Terminal”, chờ đợi trong gần như tuyệt vọng số phận mình được giải quyết, trong một sân bay và cách biệt với cuộc sống sôi động bên ngoài chỉ một bước chân. Maxi chỉ là Maxi. Không gì khác.


Maxi, người đưa Milan từ cõi chết trở về - Ảnh Getty

Nhưng như những đoạn kết của truyện cổ Grimm lúc nào cũng có hậu, câu chuyện của chàng trai đến từ Buenos Aires với Milan cũng thế. Anh đã thắng số phận, trở thành người hùng đưa Milan ra khỏi thời điểm đen tối nhất trong hai mùa giải dưới tay Allegri. Có những lúc anh nhận thấy mình đã ở rất gần cầu thang máy bay trở về Catania, giống như cảm giác đã đặt một chân xuống địa ngục của 66 phút trước khi anh vuốt mái tóc cầu kì kiểu người da đỏ và bước vào sân. Maxi đã chờ đợi chữ kí của Milan, những cuộc gọi của người đại diện và Galliani trong 5 ngày ở khách sạn, khi thương vụ Tevez vẫn tiếp diễn và tưởng có những lúc đã thành công. Cuộc sống của anh trên thực tế đã thay đổi, và trở thành những ngày dài chờ đợi lê thê từ cuối tháng 11/2011, khi tất cả đều biết anh muốn sang Milan. Nhưng mọi chuyện không dễ dàng, vì cuộc chuyển nhượng anh sang Milan phụ thuộc vào Tevez, vì cái thói đỏng đảnh nhà giàu của Milan, vì ai đó đã nói rằng, đúng là Milan cần một tiền đạo đẳng cấp, nhưng anh chỉ là một giải pháp tình thế. Họ không thực sự tin tưởng vào anh. Anh thèm khát sang Milan. Vợ anh bảo rằng, đến Milan là giấc mơ lớn của anh (sau khi giấc mơ Barcelona của anh thành ác mộng mấy năm trước đó). Nhưng anh không phải là kẻ đi cầu xin ân sủng của Milan hay bất cứ ai, kể cả Galliani, người đã rời sân Friuli ít phút trước bàn quyết định của El Shaarawy, từ đường chuyền của chính Maxi.

Từ đêm thứ bảy, Maxi sẽ có một ý nghĩa khác với Milan. Cuộc phiêu lưu của anh với Milan đến đâu chưa ai biết, nhưng những gì anh làm trong ngần ấy phút ngắn ngủi trên sân là điều anh đã mơ khi ngồi nhìn đời và chờ đợi số phận mình qua cửa sổ khách sạn “những ngày Tevez”: những giây phút hạnh phúc ở Friuli. Vào sân, ghi bàn và chuyền bóng cho đồng đội ghi bàn chiến thắng. Cả Tevez có lẽ cũng chỉ mơ như thế. Nhưng bây giờ, Milan là Maxi.

Anh Ngọc

Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm