Khi mùa Thu không vàng

05/10/2014 13:24 GMT+7 | Đọc - Xem

(Thethaovanhoa.vn) - Nếu lâu rồi chưa có dịp gặp lại người đàn bà đằng sau nụ cười là nỗi buồn vời vợi, thì đọc văn chương của bà. Mỗi tản văn của nhà thơ Hoàng Việt Hằng là một ký hành trình của tâm hồn, chân tình, không giấu che.

Tiêu gì cho thời gian để sống (NXB Trẻ, 2014) của nhà thơ Hoàng Việt Hằng gồm 34 tản văn nhỏ nhắn, xinh xắn. Dường như, việc viết đeo đẳng qua từng bước chân, nếp nghĩ của người nữ làm văn. Nhìn gì, cảm gì... là viết, dù lẽ ra với tuổi già đã cập kê, bà có thể nghỉ ngơi được rồi.

Ấy thế nhưng, trái tim bà vẫn còn ngây trẻ lắm, chợt nhìn thấy cánh hồng hạc trong một lần đến Nepal đủ để chết lặng bởi nuối tiếc vẻ đẹp thiên nhiên ấy rồi.

Người bắt đầu thấy mình đã đi qua chặng đường thanh xuân, sẽ có những cảm xúc rất riêng khi ngắm nhìn những giàn thiêu. Cái chết nhận mặt  hết  con người, không loại trừ bất cứ ai. Bạn đẹp hay xấu, nghèo hay giàu, danh tiếng hay vô danh... tất thảy rồi lên giàn thiêu ấy. Và những lời nguyện cầu của những hiền nhân tu sĩ trẻ tuổi trong túp lều nhỏ bên giàn thiêu cứ vang vọng mãi, trong ký ức nhà thơ đến những câu văn đượm màu xế chiều (Vớt mặt trời trên sông Hằng).

Bìa cuốn sách Tiêu gì cho thời gian để sống

Khi thấy lòng mình đã vào Thu, bạn thường thương tiếc nhớ điều gì? Có nhớ về hình ảnh Mẹ ngồi rửa lá sen tươi để hong khô trên gác bếp, dạy con gái nấu chè hoa cau, chè bà cốt, phân biệt các loại rau hay thậm chí, nhớ khi ngồi cần biết e lệ khép chân? Có nhớ về Hà Nội xưa với tấm áo năm mảnh vá, nấu bánh chưng khói bay hay mùi dầu hoả sực nhà? Có nhớ về nỗi bồn của một người đàn bà hàng ngày vặn vòi nghe nước chảy, đợi tiếng cạch cửa của vài tờ báo ném vào thùng thư - một ngày của thanh âm dành cho Sống?...

Những điều đi qua đời người dung dị như thế, từ tâm hồn của nhà thơ đa cảm, cứ lắng đọng lại ngân nga nhiều chiều tâm tưởng.

Nhà thơ Hoàng Việt Hằng viết văn mà luôn đong đầy âm hưởng thơ ca, nên mỗi chi tiết của từng tản văn như làn khói bay mờ chạm vào tim vừa sâu mà nhẹ.

Nơi mảng tường cũ rêu phong nơi cây thánh giá bên bìa rừng, cây cơm vàng lá có vàng không? Nỗi buồn trong nhà thơ trải dài qua từng nếp thương nơi chốn đong đầy bao hoài niệm.

Thì đã lâu, mải rong chơi cõi này, bao người lướt qua chưa kịp nhận mặt gọi tên mà thoáng cái nhà thơ Hoàng Việt Hằng và chính bạn đã đến mùa Thu cuộc đời.

Và nơi mùa Thu tuổi người ấy, nếu thiếu ánh màu vàng của hiện hữu khi tìm kiếm bình an qua từng trang sách này, bạn có thấy buồn không?

Việt Quỳnh
Thể thao & Văn hóa

Cùng chuyên mục
Xem theo ngày
Đọc thêm