22/11/2018 13:57 GMT+7 | Champions League
(Thethaovanhoa.vn) - Bàn thắng cuối cùng cũng đến, ở phút thứ 94, trong một trận giao hữu với Mỹ. Đội tuyển Italy kết thúc năm 2018 với chiến thắng đau tim theo kiểu ấy, đúng vào phút cuối cùng, hệt như khi họ tránh xuống hạng Nations League bằng thắng lợi ở phút 93 với Ba Lan.
Ghi bàn, ghi bàn và ghi bàn, nhưng bàn thắng ở đâu?
Xem Italy của Mancini thi đấu cũng giống như một thử thách nặng nề của trái tim. Đội bóng ấy đã vượt qua được thử thách nặng nề nhất của số phận, đã phần nào giải quyết được vấn đề về bản sắc và kết cấu đội hình, đã tìm ra được một sơ đồ chiến thuật hợp lý để từ đó Mancini xây dựng lên niềm tin của người hâm mộ, nhưng vấn đề cơ bản nhất để đem đến những thắng lợi, là bàn thắng thì vẫn giống như một cái xương mắc ở cổ, khiến Italy bị hóc.
Trước một đội tuyển Mỹ vẫn đang thử nghiệm đội hình và lối chơi, bàn thắng chỉ đến khi trận đấu chỉ còn chừng 20 giây, từ một nỗ lực của Politano, vào sân trước đó 6 phút. 93 phút trước đó là sự nhợt nhạt trong khâu tấn công của đội bóng Thiên Thanh, với những đường chuyền sai, những cú sút không chính xác, những xử lí ẩu trước khung thành của bộ ba tấn công Berardi-Lasagna-Chiesa, cũng là hàng công thứ...17 mà Mancini đã thử nghiệm trong 9 trận đấu của mình với Italy. Kết quả thật thất vọng, Lasagna, một trung phong cổ điển mà Mancini thèm khát để giải quyết vấn đề ghi bàn, đã làm hỏng tất cả. Và chân sút của Udinese đã làm dài thêm danh sách các trung phong mà Mancini đã sử dụng kể từ khi lên nắm quyền, từ Belotti, Immobile, Zaza, Pavoletti, Balotelli cho đến Cutrone. Không một ai gây ấn tượng mạnh.
Dù các cơ chế tấn công và tạo ra cơ hội của Italy đã được cải thiện nhiều, nhưng ghi bàn là khâu chưa từng được giải quyết. Trong 9 trận đấu dưới quyền Mancini, Italy chỉ có 1 trận duy nhất ghi được 2 bàn (thắng Saudi Arabia), còn lại 6 trận chỉ ghi mỗi trận 1 bàn và 2 trận hoàn toàn bất lực (đều là với Bồ Đào Nha). Tổng cộng chỉ 8 bàn/9 trận, một hiệu suất quá tệ.
Ấn tượng từ các tân binh trẻ trung
Dù sao đi nữa, thắng lợi là quan trọng, và những ấn tượng nhạt nhòa từ việc ghi bàn tiếp tục là chuyện buồn có thể được gạt đi từ sự xuất hiện của các tân binh. Kean, mới 18 tuổi, và không thể kiếm được những cơ hội ra sân ở Juve khi trong đội hình của Allegri có những Ronaldo, Mandzukic hay Dybala, đã có một trận ra mắt tuyệt vời khi được đưa vào thay Berardi ở phút 62 khi chơi đầy tự tin. Grifo, 25 tuổi, dự bị ở Hoffenheim ở Đức, hầu như chẳng ai biết đến ở chính quê hương nhà của anh, đã chơi ở vị trí của một số 10, tung hoành khắp sân. Và Sensi, mới 23 tuổi, trong vai trò của một người điều tiết lối chơi như Jorginho, đã ra sân lần đầu như thể anh đã quá quen với đội tuyển này rồi, cung cấp cho Italy khả năng kiểm soát bóng, những đường chuyền dài chính xác và đá rất hợp bên cạnh Verratti. Sau họ, Mancini sẽ còn triệu tập vào đội tuyển những tân binh nào nữa? Câu trả lời sẽ đến trong tháng 3/2019, khi Italy ra sân trở lại cho hành trình vòng loại EURO 2020. Trên thực tế, Italy vẫn là một công trường ngổn ngang gạch vữa, và chưa có nhiều điều chắc chắn trong quá trình tái thiết này, ngoại trừ hàng thủ vẫn đáng tin cậy, và vài cái tên gợi lên sự ổn định cần thiết, như Verratti, Chiesa và Insigne.
Tháng tới, Italy sẽ biết mình rơi vào bảng nào của vòng loại EURO 2020. Họ đã trở thành một đội bóng tầm trung bình của lục địa già, với quá nhiều rắc rối đã qua và còn không ít rắc rối ở phía trước nữa, bắt đầu chính từ hàng công, với việc quá “cùn” của mình. Họ cũng khó mơ ước gặp ai hay không gặp ai ở bảng của mình, và có lẽ, Mancini tin chắc rằng, gặp ai thì cũng đều là những bài test lớn đối với đội tuyển đang được lắp ghép trong tay mình. Và bài test lớn đầu tiên, Nations League, đã vừa kết thúc, với kết quả tàm tạm, không có quá nhiều điều để vui, nhưng cũng chẳng đến nỗi quá buồn.
Anh Ngọc
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất