28/06/2010 11:30 GMT+7 | World Cup 2010
(TT&VH) - Cứ cho là phán quyết của ông trọng tài người
Vận may đã từ chối họ, nhưng còn bản lĩnh và sự vững vàng của kinh nghiệm đâu rồi? Sẽ thật thiếu công bằng nếu trách cứ Capello vì điều đó. Don Fabio không hoàn toàn có lỗi, khi những học trò của ông thể hiện họ không phải là một đội bóng đúng nghĩa, chứ đừng nói tới hình dáng của một nhà vô địch.
Lẽ ra, đội bóng với màu áo trắng đó phải là tuyển Anh! Sự chững chạc của Mannschaft lẽ ra phải được thể hiện bởi những Gerrard, Lampard, Terry chứ? Sự thực dụng và bản năng sát thủ lẽ ra phải thuộc về Rooney chứ? Và một kịch bản “sặc mùi thuốc súng” cũng nên được trình diễn bởi những chiến binh Premier League chứ? Ồ không, bóng đá không đơn giản như vậy. Cái sân khấu tưởng như quá lớn của một kỳ World Cup lại trở nên nhỏ bé bởi một vũ công siêu hạng mới 21 tuổi mang tên Ozil. Những “nhát kiếm” chí mạng lại tới từ một Thomas Muller “khô như ngói”. Và khối thuốc nổ làm tan nát những trái tim Anh quốc lại mang tên một “lão già” trên băng ghế dự bị ở Bayern: Klose.
HLV Capello - Ảnh Getty
Không còn nghi ngờ gì nữa, Đức đã có 1 trận đấu thật tuyệt vời. Họ đã phần nào gặp may bởi quyết định của trọng tài và cái lắc đầu từ chối của xà ngang. Nhưng rõ ràng, những chàng trai trẻ của Low vẫn chơi một thứ bóng đá mà người Anh khó thể theo kịp, nếu nhìn vào màn thể hiện nghèo nàn của họ trong cả vòng bảng.
Thật trớ trêu, khoảnh khắc lóe sáng duy nhất của tuyển Anh ở giải lần này lại là dấu hiệu của một sự sụp đổ. Sau bàn thắng của Upson, các cầu thủ của Capello đã chơi bóng với sự hứng khởi rất lớn. Quả là rất ấn tượng khi xem Anh thi đấu theo kiểu như vậy. Họ đã có đủ cả, tốc độ, tính nhịp điệu, khả năng di chuyển cơ động để áp sát vòng cấm, và cuối cùng là dứt điểm. Nhưng người tính không bằng trời tính…
Sau giờ nghỉ, người Đức đã có chút lo sợ khi Capello chỉ đạo các học trò tấn công bằng số đông các tiền vệ dâng cao. Nhưng khi các cơ hội cứ tiếp tục trôi qua, đội bóng áo đỏ đã trở lại với sự lỏng lẻo và cẩu thả khó tha thứ. Phải chăng họ nghĩ rằng cứ tấn công là sẽ có bàn thắng? Tuyến trên vội vã, tuyến giữa xộc xệch, và hàng thủ thì quả là ác mộng. Về khả năng tuân thủ chiến thuật và kiên nhẫn rình mồi, Anh còn kém xa Hàn Quốc! Khi khoảng cách chỉ là 1 bàn, những chú Sư tử đã đốt cháy giai đoạn kiểm soát trận đấu bằng một hàng tiền vệ trứ danh. Với một mặt trận tấn công luôn có tới 5 cái bóng áo đỏ, không lạ khi người Anh phải khóc hận trước đòn phản công sở trường của đối thủ. Điều phải đến sẽ đến thôi…
Cảm ơn Beckenbauer! Ít nhất ông đã đúng khi nói về một tuyển Anh chơi thứ bóng đá của những năm 80, cùng một tinh thần của những chú mèo lười biếng. Cảm ơn Low, dù gì thì ông đã cho thấy cái đẹp có thể chiến thắng theo cách nào, và tuổi trẻ luôn đáng được tin tưởng ra sao.
Xin lỗi Capello, dù tài năng đến mấy, ông cũng không thể chiến thắng với một tập thể yếu đuối và cạn kiệt niềm tự hào. Xin lỗi ông trùm, nhưng đội bóng mà ông dày công xây dựng bấy lâu vẫn chỉ có vậy. Đó là những ngôi sao triệu phú đã quen sống trong sự tung hô giả tạo của báo chí, nhưng lại tê cứng trước áp lực, vội vã đầu hàng trước sóng gió, bỏ chạy ngay khi bóng tối mới ập xuống, và không đối thủ mỗi khi cần… scandal.
Đó đâu phải là đội bóng của ông, phải không Don Fabio?
Yến Thanh
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất