24/08/2011 11:38 GMT+7 | Bóng đá Pháp
(TT&VH)- Ý chí là một điểm mạnh của Remi Garde, ngay từ những ngày khởi đầu sự nghiệp chơi bóng. Được đánh giá là một cầu thủ thông minh và có tài năng ở học viện bóng đá của Lyon, nhưng anh thường xuyên bị hành hạ bởi những chấn thương. Từ năm 18 cho đến 21 tuổi, Garde chỉ có thể chơi bóng đúng ba tháng, sau khi dây chằng đầu gối trái và phải của anh lần lượt bị rách chỉ trong ba năm. Mùa 1984-1985, Garde có trận ra mắt ở…Ligue 2, dưới thời HLV Roberto Herbin, nhưng phải đến khi Bernard Lacombe trở thành Giám đốc thể thao, và Raymond Domenech ngồi vào ghế huấn luyện năm 1989, thì sự nghiệp của anh ở Gerland mới chính thức bắt đầu.
Garde từng là cầu thủ của Arsenal- Ảnh Internet
Lacombe nhớ lại: “Ngay ở những buổi tập đầu tiên, tôi đã nói với Raymond rằng nếu anh ta không bị chấn thương, thì đó là điều…bất thường”. Nhưng Garde không bao giờ đầu hàng, dù thể chất mong manh có thể đánh quỵ anh xuống sân bất kỳ lúc nào. Số ca chấn thương tăng vùn vụt vùng với sự khẳng định khả năng của bản thân trong màu áo Lyon đã khiến anh trở nên quá kỳ lạ trong mắt các đồng đội, và cả HLV trưởng Domenech: “Remi là cầu thủ có chất lượng tuyệt hảo. Nhưng cậu ấy nên dừng lại, bởi vì cậu ấy phải sống. Bóng đá quan trọng đấy, nhưng cuộc sống quan trọng hơn”. Bất chấp tất cả, Garde chưa bao giờ dừng lại. Mùa thu năm 1989, ông được gọi vào đội tuyển Pháp, và chắc chắn có thể được trọng dụng nhiều hơn con số 6 trận chơi cho “Les Bleus”, nếu Garde không đá cùng vị trí với Didier Deschamps.
Rời Lyon và trải qua ba năm thầm lặng ở Strasbourg, Garde, nghe theo tư vấn của HLV Arsene Wenger (khi ấy sắp hết hợp đồng với Nagoya Grampus Eight của Nhật Bản), gia nhập Arsenal. Nhà cầm quân có biệt danh “Giáo sư” đã nhìn ra nghị lực trong cơ thể quá mong manh trước sự khốc liệt của bóng đá hiện đại ấy: “Tôi đã tìm thấy một cầu thủ có vẻ ngoài dường như rất ít tự tin, lại có thể truyền được nhiều sự tự tin đến thế cho các đồng đội”.
Khi Wenger đến với Arsenal, không phải Vieira hay Henry, mà Garde mới là người nước ngoài đầu tiên có vinh dự đeo trên tay tấm băng đội trưởng của Pháo thủ, dù chỉ là giải pháp dự phòng cho Vieira hoặc Petit, nhưng những đóng góp của anh trong cú đúp đầu tiên cho Wenger ở Premier League vào mùa 1997-1998 là không thể phủ nhận. Năm 1999, cuối cùng thì Garde cũng đã phải “dừng lại” vì chấn thương đầu gối, nhưng ý chí ấy vẫn tồn tại bền bỉ trong suốt một thập kỷ qua, từ một HLV thể lực năm 2003, đến trợ lý HLV trưởng từ 2007-2009, Giám đốc trung tâm đào tạo trẻ của CLB, và bây giờ, là chiếc ghế HLV, con đường trực tiếp để ông truyền ý chí của mình cho đội bóng. Một ngọn lửa thầm lặng, nhưng vẫn rất mãnh liệt.
P.A
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Tải lại captchaĐăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất